Vậy là một mùa Vu Lan nữa lại đến rồi...
Trong không khí trang nghiêm và ấm áp tại chùa, con thật vinh dự khi được đứng đây nói lên lời cảm niệm đến người cha của mình.
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
Đó hẳn là những câu thơ đã quá đỗi quen thuộc đối với chúng ta nhưng có mấy ai cảm nhận được thật sự ý nghĩa của nó, có mấy ai đã làm được trọn đạo làm con.
Ngay bản thân con, con thấy đạo làm con của con là chưa đủ bởi nó là chưa thấm tháp vào đâu bằng sự hi sinh và tình yêu thương bố dành cho con.
Con nhớ những ngày lễ Vu Lan, gia đình mình còn cùng nhau đi chùa, chúng ta còn cùng nhau cài lên ngực bông hoa đỏ thắm.. Nhưng con thât chẳng ngờ đó là những lễ Vu Lan cuối cùng con bên bố.
Bố ơi ! Chưa bao giờ con nghĩ rằng con phải mất bố sớm như thế này!
Trước đây, có lần khi bố đang ngủ, con đã khóc khi thấy những sợi tóc bạc đã điểm trên đầu của bố. Con đã rất sợ và chỉ tưởng tượng một mai 20 hay 30 năm nữa bố mẹ già đi và con phải xa bố mẹ, con sẽ phải đối diện với nó như thế nào đây?
Nhưng cuộc đời mà đâu như ta nghĩ.
Mọi thứ đến quá nhanh, chỉ trong 1 tháng con đã mất đi hai người thân yêu nhất là bà nội và bố của con. Con thấy sao cuộc đời này tàn nhẫn quá vậy.
Tại sao lại nỡ để nỗi đau đớn ấy đến cùng một lúc!
Nỗi đau chồng chất nỗi đau lên gia đinh vốn luôn bình yên ấy.
Nhưng cũng chính sức mạnh, tình thương yêu gia đình đó đã giúp con vuợt lên nỗi đau đớn mất mát đó .
Những ngày tháng bên bố con mãi không thể quên. Con ước con có thể chăm sóc bố được lâu hơn nữa bởi 2 tháng là quá ngắn ngủi khiến con chẳng kịp nhận ra sự ly biệt lại gần đến thế.
Con nhớ bố quá bố ơi!
Con nhớ từng hình ảnh khi bố nằm trong bệnh viện. Trước đây, bố là người hay cười và rất thích chụp hình để lưu giữ những kỉ niệm bên gia đình. Vậy mà căn bệnh đã khiến bố quên mất cả cách cười như thế nào.
Hôm ấy, bố con mình đã có một ngay thật dài và mệt khi chuyển lên bệnh viện Auckland để điều trị. Hai bố con cũng phải chờ từ sáng sớm đến tận tối muộn mới tới lượt làm.
Con hỏi bố: "Bố ơi! Tại sao bố không cười nữa vậy, đã lâu con không thấy bố cười rồi. Bố cười cho con xem đi nào."
Bố nói: “Cười như thế nào hả con? Như thế này à?"
Rồi bố cố gắng cười một cách gượng gạo.
Con nói: "Không phải bố phải cười vậy mới đẹp nè."
Con dùng ngón tay ấn vào má bố để bố cười, cứ thế hai cha con tập cười sao cho thật đẹp và dù có mệt nhưng 2 cha con đã cười thật vui phải không bố?
Những tháng ngày đó, bố đã cho con thấy hình ảnh một người lính chiến đấu kiên cường đến hơi thở cuối cùng. Con tự nhủ con phải thật mạnh mẽ để còn là điểm tựa cho bố lúc bấy giờ.
Bố đã nói: "Con không được mềm yếu, chúng ta phải chiến đấu đến cùng, bố sẽ không thua nó đâu còn nếu không được đó là cái duyên nó hết."
Hai bố con mình chỉ biết ôm nhau khóc một lúc rồi lại nở nụ cười để lấy sưc mạnh tiếp tục cuộc chiến này.
Bao nhiêu điều con muốn làm cho bố, bao dự định của chúng ta đành dang dở.
Bố đã thực sự rời xa con mất rồi....
Con ước con có thể thấy bố trong những giấc mơ, con ước có thể biết bố con giờ ở đâu đang làm gì, nhưng sao hình bóng bố xa quá con chẳng thể nào tìm kiếm lại được.
Con tiếc rằng ông Trời cho con quá it thời gian để có thể phụng dưỡng bố, để đáp hiếu cho bố.
Con đâu hề thấy mệt đâu, con chỉ sợ không còn thấy bố, con muốn bên bố nhiều nhất có thể, con thấy đau khi thấy bố gầy đi. Mỗi ngày nhìn bố mà con vẫn phải giật mình bởi sự tàn phá ghê gớm của căn bệnh ung thư. Chắn hẳn bố đã phải chịu đựng rất nhiều để chống chọi với nó. Thực sự nếu có thể dùng tuổi thọ của mình để kéo dài mạng sống cho bố, con sẵn lòng. Bởi cuộc đời đâu ai sống mãi nhưng sống sao cho thật ý nghĩa, thật vui vẻ và trân trọng khoảng thời gian bên nhau đó mới là điều tuyệt vời nhất!
Bố ơi! Con nhớ bố, con rất nhớ bố, con thèm những cái ôm của bố.
Con thèm được nghe cả những lời cằn nhằn của bố. Bố luôn nghiêm khắc nhưng cũng thật ấm áp và hiền từ. Mẹ dạy ta bằng sự dịu dàng, tình thương. Cha dạy ta bằng sự nghiêm nghị, bằng cách học trưởng thanh sau mỗi lần vấp ngã.
Vậy là con đã mất đi một người thương yêu con vô điều kiện, một người có thể vì con mà hi sinh không ngần ngại.
Người ta nói “Thời gian sẽ làm lành những vết thương” nhưng sao con thấy thời gian như những mũi dao vậy? Mũi dao đó cứ cứa vào tim con mỗi khi con nghĩ về bố. Thời gian làm con cảm nhận sâu sắc hơn về sự mất mát, sự trống trải khi không còn bố.
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
Những ai ở đây còn cha còn mẹ hãy cảm thấy mình rất rất may mắn. Tiền bạc vật chất mọi thứ chúng ta đều có thể làm ra được, ngay cả khi có mất đi vẫn có thể kiếm lại được nhưng chỉ có bố mẹ ta là duy nhất trên cuộc đời nay và không gì có thể thay thế.
Hạnh phúc luôn đến từ điều đơn giản nhất. Có thể chỉ là bát cơm canh cà gia đình bên nhau, hay là cả nhà cùng coi một chương trình giải trí nào đó…
Mỗi chúng ta chỉ có một cha một mẹ, vì vậy, hãy trân trọng và đừng ngại ngần nói lời yêu thương đến những người sinh ra ta. Sẽ không biết rằng phải bao nhiêu đời, bao nhiêu kiếp chúng ta mới có thể gặp lại nhau và làm một gia đình đây?
Ngày tháng thoi đưa, tuổi xuân cũng sẽ qua tuổi già cũng sẽ đến. Tiền tài vật chất, sức khoẻ rồi cũng sẽ phai tàn nhưng tình yêu với công đức sinh thành không bao giờ phai nhạt.
Chúng ta hãy làm tròn chữ Hiếu làm tròn đạo con khi còn có cơ hội.
Lời nói cuối cùng con xin kính chúc những người cha người mẹ của chúng con có thật nhiều sức khoẻ và luôn bình an.
Con cũng cám ơn bố mẹ đã sinh ra con va nuôi nấng con lên người.
Con luôn tự hào vì con là con bố mẹ.
Con yêu bố mẹ..
(Nguồn video: Youtube)