Đau chân, nếu không đã đi bộ về Điện Biên
Hơn 10h đêm 18/8, tại khu vực gầm cầu vượt Nguyễn Chánh, đoạn qua nút giao đường Trần Duy Hưng (Hà Nội), anh Nguyễn Văn Tục quê ở tỉnh Điện Biên ngồi trên vỉa hè, bên cạnh lỉnh kỉnh đồ đạc và một suất cơm hộp vẫn còn nóng.
Chia sẻ với báo Dân trí, anh Tục cho biết, đang làm thợ xây cho một công trình xây dựng trên địa bàn quận Tây Hồ được khoảng 2 tháng thì phải tạm dừng vì dịch bệnh Covid-19. "Từ hôm giãn cách xã hội thì bên chủ thầu cũng nuôi ăn ở được khoảng chục hôm. Sau đó, là đuổi chúng tôi ra ngoài thuê trọ và bảo bao giờ hết giãn cách xã hội thì sẽ gọi lại để làm việc. Và rồi từ đó cũng tắt điện thoại luôn, không ai liên lạc được nữa…", anh Tục cho hay.
Được biết, nhóm thợ xây của anh Tục có khoảng gần chục người, từ khi bị quản lý đuổi ra ngoài, không được ở trong công trường thì mọi người đã rủ nhau đi bộ về Điện Biên vì không còn xe khách hoạt động, duy nhất anh Tục là không thể đi bộ về quê với lý do đau chân.
"Tôi đi bộ nhiều đến mức 2 bàn chân phồng rộp hết lên, mọng nước. Phải lấy cái tăm chọc ra cho nhanh khỏi. Mà bây giờ anh em lại rủ đi bộ về tận Điện Biên thì chắc chết, nên là cứ lang thang ở Hà Nội để xin ăn. Cố gắng chờ đến khi nào dịch vụ xe khách được mở trở lại thì xin tiền các nhà hảo tâm để về quê thôi, chứ giờ cũng chẳng biết làm thế nào", anh Tục chia sẻ.
Trong 2 tháng làm thợ xây tại công trường, anh Tục chỉ nhận được vỏn vẹn 500 nghìn đồng tiền tạm ứng mua đồ dùng cá nhân. Và cũng từ đó tới nay, anh Tục chưa nhận thêm được bất kì đồng tiền nào từ công trường xây dựng này.
Hiện tại, vào khung giờ buổi sáng mỗi ngày, anh Tục đi bộ loanh quanh khu vực đường Trần Duy Hưng để xin ăn. Còn khi màn đêm buông xuống anh Tục lại quay về gầm cầu vượt Nguyễn Chánh để trải tấm áo mưa, nằm ngủ. Chiếc điện thoại "cục gạch" là thứ quý giá nhất để anh liên hệ với người thân cũng đã bị kẻ gian lấy cắp lúc nào không hay.
Cảnh "màn trời, chiếu đất" qua ngày dưới gầm cầu vượt
Gần một tuần trở lại đây, anh Lường Văn Hào (21 tuổi, quê ở huyện Văn Chấn, Yên Bái) làm phụ hồ tại một công trình xây dựng ở Hà Nội phải sống vật vờ, tạm bợ ở chân cầu vượt vành đai 3 trên cao (đoạn đối diện bến xe Mỹ Đình) chờ tới khi Hà Nội hết giãn cách xã hội để bắt xe khách về quê.
"Tôi làm công trình xây dựng được hơn một tháng thì phải nghỉ vì dịch bệnh, từ đó tới nay ông quản lý công trường cũng mất tích luôn. Tiền lương thì không trả, giấy tờ tùy thân của tôi cũng bị ông ấy cầm đi luôn. Giờ không biết phải tìm ông ấy ở đâu", anh Lường Văn Hào chia sẻ.
Cũng theo anh Hào, vào ban ngày, lực lượng công an đi tuần tra nên phải trốn vào các góc khuất hoặc đi xin ăn. Đến buổi tối mới dám quay lại đây để trải chiếu nằm ngủ. Ngày nào có các nhà hảo tâm đến phát cơm cho thì tốt còn không thì nhịn đói qua ngày.
"Trong người em hiện giờ không có một nghìn nào luôn. Mấy hôm bị ốm mệt phải chạy ra hiệu thuốc, ngửa tay xin từng viên thuốc để uống cho nhanh khỏi. Trong thời gian này phải cố gắng vượt qua khó khăn thôi chứ không biết làm thế nào cả", anh Hào chia sẻ thêm.
Cùng chung hoàn cảnh với anh Hào, anh Lò Văn Thành quê ở huyện Văn Chấn, tỉnh Yên Bái cho biết: "Em đang làm thợ xây, xuống Hà Nội được 2 ngày thì giãn cách nên công an không cho làm. Hôm xuống quên mang Chứng minh thư, vì không có giấy tờ nên bên công trình không giữ lại làm được, phải về quê lấy thì bị kẹt xe khách không chạy. Ban ngày đi lang thang tránh lực lượng tuần tra, tối về gầm cầu ngủ chờ anh chị làm từ thiện đến phát cơm. Em ở gầm cầu được 7-8 ngày rồi".
Theo tìm hiểu, tại khu vực gần bến xe Mỹ Đình, nhiều người khó khăn không nắm được việc các xe khách không vận chuyển do đang giãn cách xã hội nên vẫn đến bến xe rồi đã vạ vật chờ ở đó trong nhiều ngày.